Một viên gạch không bao giờ lại sinh sôi nẩy nở thành một cái nhà. Thế nhưng một viên gạch sống gọi là "bào tử”, thì lại có thể thoải mái sinh con đẻ cháu, chắt, chiu, chít... để thành một ngôi nhà hẳn hoi, gọi là ”cây nấm". Nấm có thể lan tràn trên khắp Quả Đất, lan đến đâu, lại tranh dành quyết liệt "miếng cơm manh áo" của người đến đấy.
Nước Pháp vốn trồng nho (cũng như ta trồng nho ở Phan Rang vậy). Quả nho ăn tươi rất ngon, dùng làm rượu vang, uống càng ngon. Nhưng cây nho lại bị một loài rệp ăn mất rễ. Vì vậy nước Pháp mới nhập khẩu từ nước Mĩ sang một loại nho chống được rệp, để trồng làm gốc, rồi ghép nho Pháp lên đấy thành nho lai. Đáng buồn là "tránh được ma, thì lại gặp quỷ".
Một giống nấm mới gọi là "nấm mốc hại nho”, nhờ bám trên mấy gốc nho Mĩ, nên đã "lọt lưới” vào Pháp.
Trong những năm bảy mươi ẩm ướt của thế kỉ trước, mốc nho Mĩ đã thả sức hoành hành trên các cánh đồng trồng nho của nước Pháp và làm điêu đứng, tàn lụi cả ngành trồng nho Pháp !
Nước Pháp vốn trồng nho (cũng như ta trồng nho ở Phan Rang vậy). Quả nho ăn tươi rất ngon, dùng làm rượu vang, uống càng ngon. Nhưng cây nho lại bị một loài rệp ăn mất rễ. Vì vậy nước Pháp mới nhập khẩu từ nước Mĩ sang một loại nho chống được rệp, để trồng làm gốc, rồi ghép nho Pháp lên đấy thành nho lai. Đáng buồn là "tránh được ma, thì lại gặp quỷ".
Một giống nấm mới gọi là "nấm mốc hại nho”, nhờ bám trên mấy gốc nho Mĩ, nên đã "lọt lưới” vào Pháp.
Trong những năm bảy mươi ẩm ướt của thế kỉ trước, mốc nho Mĩ đã thả sức hoành hành trên các cánh đồng trồng nho của nước Pháp và làm điêu đứng, tàn lụi cả ngành trồng nho Pháp !
Khoảng mười năm sau, cụ thể là vào năm 1882, bỗng nhiên xuất hiện một vị cứu tinh ! Số là dạo đó, ở ngoại ô thành phố Boóc-đô, có một ngưòi trông được mấy dàn nho. Nho cho quả tròn trịa, mọng nước ngọt, màu xanh lá mạ mơn mởn. Chủ trồng nho rất sợ người qua lại thấy những chùm nho "ngon mát" quá, sẽ cầm lòng không đậu, e ngứa tay ngắt trộm mất. Anh ta liền nảy ra một sáng kiến : sẳn nước quét vôi, pha thêm bột màu xanh lơ của sun-phát đồng, anh ta liền cho vào máy bơm tay, bơm lên các chùm nho, để thay thế màu xanh dịu của trái nho chín bằng một thứ màu lem luốc, loang lổ, trông vừa bẩn, vừa xấu xí. Người qua lại thoạt nhìn, đã ngao ngán bỏ đi ! Chỉ có một người tò mò đứng lại, trố mắt quan sát cái màu lạ lùng và bất ngờ đó. Ấy là giáo sư Mi-lac-đê, ở trường Đại học Tổng hợp thành phố Boóc-đô. Đôi mắt sắc bén và từng trải của giáo sư, đã phát hiện một chi tiết hết sức quan trọng : Trên những chùm nho phủ một lớp vôi không lấy gì làm hấp dẫn đó, hoàn toàn vắng bóng... "quân kẻ cướp" mốc trắng. Người dân nông thôn chất phác và... ki bo đó (mà một số kẻ thiếu ý thức và độc mồm độc miệng vẫn quen gọi chệch một cách mỉa mai là "nông... thộn") đã tình cờ "làm ra" một phát minh tầm cỡ, chặn đứng được dịch bệnh nho và cứu nghề trồng nho của nước Pháp : Anh ta đã tìm thấy thuốc trừ nấm trăng hại nhọ ! Cho mãi tới bây giờ, hơn một trăm mười năm sau, nước vôi trộn sun-phát đồng vẫn giữ nguyên giá trị, là "thuốc trừ mốc" đầu tiên và số một trên Trái Đất cho cả nho, khoai tây và nhiều loại cây khác. Để nhớ ơn thành phổ có người nông dân và nhà bác học đã tìm ra nó, thứ thuốc kì diệu ấy được đặt tên là "nước Boóc-đô"...
Nguồn: Chuyện lạ có thật về thực vật (Lê Quang Long và Nguyễn Thị Thanh Huyền)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
levantaihg@gmail.com